Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

DO MẮT KÉM TRỜI Ạ


NGUYỄN QUANG VINH
Mình xem chương trình trực tiếp Lễ khai mạc Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 17 tổ chức tại Phú Yên. Xem, trước hết để nhìn mặt bạn bè, vì lâu rồi, đứa nào cũng dạt khắp, bận bịu, ít gặp nhau. Xem để thấy không khí phim ảnh nghề mình sau cái dư chấn vụ án tham ô khủng khiếp tại Cục điện ảnh mà theo tin riêng của Blogs cụ nhà văn Phạm Viết Đào thì đã chuẩn bị khởi tố 11 bị can, trong đó có cả Cục trưởng, cục phó của Cục điện ảnh.
Ba lần lao tới định tắt ti vi nhưng cố nán lại.
Hy vọng.
Mình rất quý hai bác NSND Trà Giang và NSND Thế Anh, quý vì nghề, quý vì tài năng, quý về cái sự quý. Nhưng tối qua, hai bác làm em thất vọng tràn trề. Em không trách hai bác, chỉ trách mắt hai bác. Mắt kém, đeo kính lên rồi, chữ in giấy trắng đấy rồi, mà tiên sư đèn sân khấu nó đánh loạn cả lên, các bác đọc vào giấy với tư cách MC mà ê a, vừa đọc vừa rặn, cũng cố gắng đầy vẻ MC nhưng mà trời ơi càng cố làm ra vẻ MC nhưng mắt kém nên càng rặn. Bác Trà Giang còn trân trọng cám ơn Bác Bộ trưởng Hoàng Tuấn Anh là Bộ trưởng Bộ Thông tin văn hóa trời ạ. Sau này bổ sung thêm em Giáng Mỹ xinh đẹp làm MC, ôi trời ơi, em nói mà như ngâm thơ, nghe đến rồ người.
Rồi đến cái phần tri ân các nghệ sỹ đã mất. Cảm động chứ. Chẳng cần âm nhạc. Nghệ sỹ nhà mình vốn dễ cảm động. Chỉ cần nhắc tên tuổi các chú, các bác, bạn bè đã ra đi, bất cứ nơi nào, chỗ nào, mắt đã rưng rưng. Nhưng mà trời ạ, hai bác nghệ sỹ nhân dân nhà mình lại diễn cảm động. Bác Thế Anh thì gầm lên mấy câu cảm động, còn bác Trà Giang thì đọc cho đúng những gì trong kịch bản để cảm động, thành ra quá ư phản cảm và giả tạo.
Bác Hoàng Tuấn Anh Bộ trưởng lên đọc diễn văn khai mạc. Lần đầu tiên nhé, lần đầu tiên có một Liên hoan điện ảnh ( cả Liên hoan sân khấu) may lắm có Thứ trưởng đọc diễn văn khai mạc nhé, lần này là Bộ trưởng. Thế thì Ban tổ chức có nghèo cũng phải chuẩn bị cái micro có chân, đặt trên bục, để bác í đứng, đọc đàng hoàng xem nào. Ôi trời, một tay cầm micro ( nói mấy câu thì có một em rất chi là chân dài ra thay micro khác), một tay bác í giở trang giấy, rồi có lẽ vì đèn chiếu ngươc sáng, mắt kém, nên bác í đọc diễn văn quá khóc nhọc, âm i, buồn buồn, trầm trầm, buồn ôi là buồn bác ơi.
Nhưng cái này mới là phần chính.
Khá khen cho Phạm Việt Thanh, chồng Lê Khanh bạn mình, có kết cấu kịch bản chương trình hơi bị được: gọn gàng, đủ, nhiều đất để cảm động và sạch. Nhưng mà…
Lại nhưng mà…
Thanh ơi, Thanh viết kịch bản ấy là tự viết hay do ai đưa thông tin?
Tri ân các thế hệ điện ảnh là việc nên làm, từ thế hệ đầu tiên, đến thế hệ chống Mỹ, đến thế hệ đổi mới, đến thế hệ trẻ, cuối cùng là thế hệ hội nhập. Rất hay.
Và mỗi thế hệ lại mời lên sân khấu một số nghệ sỹ tiêu biểu. Hay tiếp.
Nhưng xin hỏi: Những tài năng mang vinh quang về cho điện ảnh Việt Nam như NSND Đặng Nhật Minh, NSƯT Nguyễn Thanh Vân, NSƯT Nguyễn Vinh Sơn…đâu? Họ xứng đáng được vinh danh hơn chán vạn một số tên tuổi được mời. Diễn viên nữa: Thu Hà đâu, Hồng Ánh đâu, Việt Trinh đâu, NSƯT Minh Châu đâu…Và nữa, Phước Sang cũng được vinh danh a?
Ai ai cũng toác miệng ra nói, không có phim hay vì không có kịch bản hay, kịch bản là yếu tố số 1 làm nên tác phẩm điện ảnh.
Sao không nhắc gì một từ nào về việc tri ân các tác giả kịch bản điện ảnh đã viết nên những kịch bản nổi tiếng cho đất nước: Các nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn, Nguyễn Khắc Phục, Hoàng Tích Chỉ, Trần Bạch Đằng, Nguyễn Đình Chính với những kịch bản phim như Em bé Hà Nội, Vĩ tuyến 17 ngày và đêm, chạy trốn trên Tổ Quốc, Biệt động Sài Gòn…Và các tác giả viết Đời Cát, Ngã Ba Đồng Lộc, những kịch bản tạo nên những phim kinh điển cho điện ảnh? Cả NSND Khải Hưng, cả NSƯT Trịnh Lê Văn, NSƯT Nguyễn Hữu Phần, những tên tuổi sáng giá cho các phim truyền hình được giải Vàng tại các kỳ liên hoan Phim toàn quốc: Mẹ chồng tôi, Hồi ức một binh nhì, chuyện làng Nhô…
Trong số những nghệ sỹ vinh danh tối qua, có những tên tuổi mà ngay cả người trong nghề cũng không biết họ đã làm được phim gì.
Đã không tri ân thì thôi.
Đã tri ân thì phải cẩn thận: chính xác, sòng phẳng, minh bạch.
Đừng có sướng lên gọi tên mấy người.
Nếu chỉ tri ân đạo diễn, vẫn thiếu nghiêm trọng những tên tuổi lớn. Còn khi đã tri ân đến diễn viên, phải nhớ đến tác giả, nhạc sĩ, họa sĩ, không có họ, không phim, không điện ảnh.
Bức lên viết mấy dòng vậy thôi, lại nghĩ, chắc là do mắt kém, trách làm gì. Mình nói ý đó với Phạm Xuân Nguyên, anh ấy nói, tao cũng đang phát rồ lên khi xem đây. Nhưng mày nói phải, do mắt kém, do mắt kém trời ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét