NHỚ
NGUYỄN BÍNH
Thơ
anh tôi đọc cũng chưa nhiều
Đời
anh, tôi chẳng biết bao nhiêu
Cái
ngày anh mất, tôi gọi mãi
Tên
người thi sĩ của thương yêu
Tôi
chỉ biết anh, tâm hồn anh
"
Vạn lý tương tư - vũ trụ tình"
Lớn
lên trời bắt làm thi sĩ
Bút
thần muốn viết giữa trời xanh
Hồn
anh như “nước giếng thơi” trong
Chân
chất hồn quê lắm nhớ mong
thanh
đạm mà sao oan nghiệt thế
Hoa tàn, rượu nhạt có buồn không
Đời
anh trước đã khóc bao lần
khóc
" cô hàng xóm" chết mùa xuân
"Viếng
hồn trinh nữ" mùa thu ấy
khóc
đời oan nghiệt lúc con sinh
Anh
là thi sĩ của thương yêu
"
Xuân xế mùa xuân, chiều xế chiều"
châu
ngọc bao nhiêu mà chẳng sướng
cuộc đời rượu nhạt, quán cơm nghèo
từ buổi mắc vào duyên bút mực
Bao
lần lệ đã chảy ra theo
Bạn
quý hẹn rồi không gặp được
Kim
Trọng nôn nao bóng Thuý Kiều
Từ nhỏ đã thương hoa buồn rượu
Lớn
lên lại nặng một chữ yêu
khóc
con từ lúc con mới đẻ
đời
những mùa thu với buổi chiều
Võng tía, tàn vàng thây kệ họ
giũ
tà áo vải bụi bay theo
Chao
ôi thuở ấy buồn thế ấy
"Xuân
xế mùa xuân, chiều xế chiều"!
"Từ
nay xa cách mãi mà thôi
Tìm
thấy làm sao được bóng người"
Một
đám Mây Tần tan biến mất
khô
cạn đi rồi nước giếng thơi
Hương cố nhân xưa: Thơ Nguyễn Bính
hôm
nay phảng phất ở hồn tôi
18/1/1966
Đình Đức
(Đọc Báo Văn nghệ báo tin anh mất tại Nam Định, 49 tuổi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét