THUỞ
ẤY...
Khâm
thiên thuở ấy em còn nhỏ,
Em
có nhớ chăng những tán bàng,
Mùa
hạ làm ô che nắng gió,
Để
rồi gầy guộc lúc đông sang.
Thuở
ấy chúng mình diện áo bông,
Riêng
em có hẳn chiếc cổ lông,
Cả
lớp bấy giờ đều guốc mộc,
Lấy
đâu ra dép nhựa Tiền Phong.
Khâm
Thiên thuở ấy hết cô đầu,
Nhưng
điệu ca trù có quên đâu,
Lắm
lúc bị lầm khi nghe thấy,
Guốc
kêu như phách đổ hồi mau.
Khâm
Thiên thuở ấy rất ồn ào,
Nhiều
ngõ, đông người, lắm hồ ao,
Cái
ngõ Thiên Hùng và Trại Khách,
Đố
em còn nhớ ở đoạn nào?
Thuở
ấy chúng mình đi học xa,
Trường
nằm tít mãi tận Đống Đa
(
Nay trường xưa ấy thành bệnh viện,
anh
biết bởi vì mới ghé qua).
Nhà
em bên lẻ, anh bên chẵn,
Mỗi
bận đi về, em đến chơi,
Ngồi
trên gác xép nhìn xuống phố,
Chỉ
thấy chân đi, chẳng thấy người.
Thằng
Nguyên, thằng Thịnh thành liệt sĩ,
Thằng
Dũng ngày nay chủ hiệu rồi,
(
Ngày xưa thân thế, nay tìm gặp,
Nó
chỉ bâng quơ, nhếch mép cười).
Thằng
Thiết đã thành phó tiến sĩ,
Cái
Quỳnh, cái Mỹ lấy chồng xa,
Còn
cái Thuý Anh, hôm nọ gặp,
Ngồi
ôn chuyện cũ cứ xuýt xoa.
Nhà
em cái đận bom Mỹ dội,
Mất
hết gia tài, em chuyển đi,
Trong
đống hoang tàn, riêng đồ cưới
của
em nguyên vẹn, thật lạ kỳ.
Nơi
ấy nay đặt đài kỷ niệm,
Mỗi
lần qua đó lại nhớ em,
Nghe
nói bây giờ em làm nhạc,
Cuộc
đời gắn bó với ngành phim.
Có
một bài ca em sáng tác,
Anh
nghe chẳng thấy những tầng bàng,
Chẳng
thấy phố mình ngày xưa ấy,
Chỉ
người nghệ sĩ bước lang thang.
Chỉ
thấy mùi hoa em nhắc nhở
Là
mùi hoa sữa phố giàu sang.
23/10/1991
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét